Khi chú mèo của bạn đột nhiên Mèo Bị Sốt Bỏ ăn, đây là một dấu hiệu đáng báo động cho thấy sức khỏe của chúng đang gặp vấn đề nghiêm trọng. Sốt là phản ứng tự nhiên của cơ thể để chống lại nhiễm trùng hoặc viêm, còn việc biếng ăn hoặc bỏ ăn hoàn toàn thường đi kèm với cảm giác khó chịu, đau đớn hoặc mất năng lượng do bệnh tật gây ra. Tình trạng mèo bị sốt bỏ ăn không chỉ khiến mèo suy yếu nhanh chóng do thiếu dinh dưỡng và nước mà còn có thể là biểu hiện của nhiều bệnh lý tiềm ẩn nguy hiểm. Việc nhận biết sớm các dấu hiệu kèm theo, hiểu rõ nguyên nhân có thể và có biện pháp xử lý kịp thời là vô cùng quan trọng để bảo vệ sức khỏe và tính mạng của người bạn bốn chân.
Sốt và bỏ ăn ở mèo: Dấu hiệu cảnh báo quan trọng
Sốt và tình trạng biếng ăn hoặc bỏ ăn là hai trong số những triệu chứng phổ biến nhất cho thấy mèo đang bị ốm. Khi thân nhiệt của mèo tăng cao hơn mức bình thường, tức là trên 39.2°C (đo nhiệt độ trực tràng), chúng được coi là bị sốt. Kèm theo đó, việc đột ngột mất đi sự thèm ăn hoặc từ chối mọi loại thức ăn yêu thích là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy cơ thể mèo đang không khỏe mạnh. Sự kết hợp của cả hai triệu chứng mèo bị sốt bỏ ăn cho thấy có thể mèo đang phải đối mặt với một tình trạng viêm nhiễm, nhiễm trùng hoặc bệnh lý nào đó cần được chẩn đoán và can thiệp y tế. Đây không phải là những triệu chứng có thể bỏ qua hay tự điều trị tại nhà mà không có sự hướng dẫn của bác sĩ thú y. Bất cứ lúc nào bạn nhận thấy mèo của mình có những dấu hiệu này, việc tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp là bước hành động cần thiết đầu tiên.
Thân nhiệt bình thường của mèo là bao nhiêu?
Để xác định mèo có bị sốt hay không, bạn cần biết thân nhiệt bình thường của chúng. Thân nhiệt bình thường của mèo khỏe mạnh thường dao động trong khoảng từ 38.0°C đến 39.2°C (100.5°F đến 102.5°F) khi đo bằng nhiệt kế đặt ở trực tràng. Nhiệt độ này cao hơn so với con người. Việc đo nhiệt độ trực tràng là cách chính xác nhất để xác định mèo có bị sốt hay hạ thân nhiệt. Nếu không có nhiệt kế thú y, bạn có thể dựa vào các dấu hiệu khác để nghi ngờ mèo bị sốt như tai nóng, mũi khô và nóng (mặc dù đây không phải là dấu hiệu đáng tin cậy nhất), hoặc cảm giác ấm hơn khi chạm vào cơ thể chúng so với bình thường. Tuy nhiên, để đưa ra kết luận chính xác về tình trạng sốt, việc đo nhiệt độ bằng nhiệt kế chuyên dụng là điều cần thiết. Nếu nhiệt độ vượt quá 39.2°C và mèo có biểu hiện mèo bị sốt bỏ ăn cùng các triệu chứng khác, khả năng cao chúng đang bị bệnh.
Triệu chứng đi kèm khi mèo bị sốt và bỏ ăn
Ngoài sốt và biếng ăn, mèo bị bệnh thường biểu hiện nhiều dấu hiệu khác nhau tùy thuộc vào nguyên nhân gây bệnh. Quan sát kỹ lưỡng các triệu chứng này sẽ giúp bác sĩ thú y chẩn đoán chính xác hơn. Các dấu hiệu phổ biến bao gồm lờ đờ, mệt mỏi, ngủ nhiều hơn bình thường và ít vận động. Mèo có thể tìm nơi ẩn nấp, tránh tiếp xúc với con người hoặc các vật nuôi khác trong nhà. Bộ lông của chúng có thể trở nên xù xì, không còn mượt mà như khi khỏe mạnh do chúng không có đủ năng lượng để tự chải lông. Một số triệu chứng cụ thể hơn có thể xuất hiện như nôn mửa, tiêu chảy, hắt hơi, chảy nước mũi, chảy nước mắt, khó thở, ho, sưng hạch bạch huyết, thay đổi hành vi (hung dữ hơn hoặc nhút nhát hơn), đi lại khó khăn hoặc đau khi chạm vào một bộ phận cơ thể. Việc ghi lại chi tiết các triệu chứng này, thời gian xuất hiện và mức độ nghiêm trọng của chúng sẽ rất hữu ích khi bạn đưa mèo đến phòng khám thú y.
Nguyên nhân phổ biến khiến mèo bị sốt và bỏ ăn
Tình trạng mèo bị sốt bỏ ăn có thể là triệu chứng của rất nhiều bệnh lý khác nhau, từ nhiễm trùng nhẹ đến các bệnh nguy hiểm đe dọa tính mạng. Một trong những nguyên nhân phổ biến nhất là các bệnh truyền nhiễm. Nhiễm virus như bệnh giảm bạch cầu (Panleukopenia), virus gây suy giảm miễn dịch ở mèo (FIV), bệnh bạch cầu ở mèo (FeLV), virus gây viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (FIP) hoặc các bệnh đường hô hấp trên do virus (Herpesvirus, Calicivirus) đều có thể gây sốt và bỏ ăn. Nhiễm khuẩn cũng là một nguyên nhân đáng kể, bao gồm nhiễm trùng đường hô hấp, nhiễm trùng đường tiết niệu, nhiễm trùng da do áp xe, nhiễm trùng tử cung ở mèo cái chưa triệt sản (pyometra), hoặc các nhiễm trùng hệ thống khác.
Ngoài ra, ký sinh trùng cũng có thể gây sốt và bỏ ăn, đặc biệt là các loại ký sinh trùng đường máu. Viêm nhiễm không do nhiễm trùng, chẳng hạn như viêm tụy (pancreatitis), bệnh viêm ruột (IBD) ở mức độ nặng, hoặc các phản ứng viêm hệ thống cũng có thể là thủ phạm. Chấn thương hoặc phẫu thuật gần đây có thể gây ra phản ứng viêm dẫn đến sốt. Các bệnh lý liên quan đến hệ miễn dịch như bệnh tự miễn đôi khi cũng biểu hiện bằng sốt không rõ nguyên nhân và biếng ăn.
Các bệnh lý về nội tạng như suy thận, bệnh gan, hoặc các vấn đề về tim mạch ở giai đoạn nặng có thể làm mèo cảm thấy khó chịu, sốt (thường do nhiễm trùng thứ cấp hoặc viêm) và mất cảm giác thèm ăn. Độc tố từ việc nuốt phải cây độc, hóa chất gia dụng, hoặc thuốc của người cũng có thể gây phản ứng toàn thân bao gồm sốt và chán ăn. Cuối cùng, một số loại ung thư ở mèo có thể gây sốt (gọi là sốt do ung thư) và sụt cân, bỏ ăn. Do sự đa dạng của các nguyên nhân tiềm ẩn, việc chẩn đoán chính xác đòi hỏi sự thăm khám kỹ lưỡng và các xét nghiệm chuyên sâu từ bác sĩ thú y.
Viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (FIP) là một bệnh đặc biệt nguy hiểm và thường có biểu hiện sốt kéo dài, biếng ăn, sụt cân. Bệnh này do một loại Coronavirus ở mèo gây ra, có thể biểu hiện dưới dạng khô (ảnh hưởng đến cơ quan nội tạng) hoặc ướt (gây tích tụ dịch trong khoang bụng hoặc ngực). FIP là một bệnh khó chẩn đoán và thường có tiên lượng xấu, nhưng may mắn là các phương pháp điều trị mới đang mang lại hy vọng cho nhiều trường hợp.
Các vấn đề về răng miệng nghiêm trọng như viêm lợi, áp xe chân răng, hoặc gãy răng cũng có thể khiến mèo đau đớn khi ăn, dẫn đến biếng ăn và đôi khi gây sốt nhẹ do nhiễm trùng. Mặc dù không phải là nguyên nhân phổ biến gây sốt cao, nhưng các vấn đề răng miệng kéo dài có thể làm suy yếu hệ miễn dịch của mèo.
Stress hoặc thay đổi môi trường sống đột ngột đôi khi cũng có thể làm mèo biếng ăn, nhưng hiếm khi gây sốt cao trừ khi có bệnh lý nền kèm theo. Tuy nhiên, stress kéo dài có thể làm giảm sức đề kháng, tạo điều kiện cho các tác nhân gây bệnh khác tấn công.
Chẩn đoán: Bác sĩ thú y sẽ làm gì?
Khi bạn đưa mèo đến phòng khám với các triệu chứng mèo bị sốt bỏ ăn, bác sĩ thú y sẽ bắt đầu bằng việc thu thập bệnh sử chi tiết. Họ sẽ hỏi về các triệu chứng bạn quan sát được, thời gian xuất hiện, thói quen ăn uống, lịch tiêm phòng, tẩy giun sán, môi trường sống của mèo (trong nhà/ngoài trời), có tiếp xúc với mèo khác hay không, và bất kỳ thay đổi nào gần đây. Sau đó, bác sĩ sẽ tiến hành khám lâm sàng toàn diện. Việc này bao gồm đo thân nhiệt, kiểm tra nhịp tim, nhịp thở, nghe phổi và tim, sờ nắn bụng để kiểm tra các cơ quan nội tạng, kiểm tra răng miệng, tai, mắt, mũi, và kiểm tra các hạch bạch huyết để phát hiện sưng tấy.
Dựa trên kết quả khám lâm sàng và bệnh sử, bác sĩ thú y có thể đề xuất các xét nghiệm chẩn đoán để xác định nguyên nhân cụ thể. Các xét nghiệm máu là phổ biến nhất, bao gồm xét nghiệm tổng phân tích tế bào máu (CBC) để kiểm tra số lượng hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu (có thể chỉ ra nhiễm trùng, viêm, hoặc thiếu máu) và xét nghiệm hóa sinh máu để đánh giá chức năng gan, thận, đường huyết, điện giải và các chỉ số khác liên quan đến hoạt động của các cơ quan nội tạng. Xét nghiệm nước tiểu cũng có thể được thực hiện để kiểm tra nhiễm trùng đường tiết niệu hoặc các vấn đề về thận.
Trong nhiều trường hợp, xét nghiệm đặc hiệu cho các bệnh truyền nhiễm như xét nghiệm FIV/FeLV, xét nghiệm FIP, hoặc xét nghiệm phát hiện virus đường hô hấp có thể cần thiết. Chẩn đoán hình ảnh như chụp X-quang lồng ngực và bụng có thể giúp phát hiện các vấn đề về phổi, tim, hoặc các cơ quan trong ổ bụng. Siêu âm cũng là một công cụ hữu ích để kiểm tra chi tiết cấu trúc của các cơ quan nội tạng và phát hiện dịch bất thường. Tùy thuộc vào triệu chứng cụ thể, bác sĩ có thể lấy mẫu dịch (ví dụ: dịch ổ bụng, dịch khoang ngực) để phân tích hoặc sinh thiết mô để kiểm tra dưới kính hiển vi. Quá trình chẩn đoán có thể mất thời gian và cần nhiều bước, nhưng đây là điều cần thiết để tìm ra gốc rễ của vấn đề và đưa ra phác đồ điều trị hiệu quả nhất.
Xử lý và điều trị khi mèo bị sốt bỏ ăn
Khi đã xác định được nguyên nhân khiến mèo bị sốt bỏ ăn, bác sĩ thú y sẽ đưa ra kế hoạch điều trị phù hợp. Việc điều trị chủ yếu tập trung vào hai mục tiêu chính: điều trị bệnh lý nền gây ra các triệu chứng và điều trị hỗ trợ để ổn định tình trạng của mèo.
Đối với bệnh lý nền, bác sĩ có thể kê đơn thuốc kháng sinh nếu nguyên nhân là nhiễm khuẩn, thuốc kháng virus cho các bệnh truyền nhiễm do virus (nếu có thuốc đặc trị), thuốc chống viêm để kiểm soát phản ứng viêm, hoặc các loại thuốc đặc hiệu khác tùy thuộc vào chẩn đoán (ví dụ: thuốc cho bệnh suy thận, bệnh gan, thuốc điều trị FIP). Việc tuân thủ đúng liều lượng và thời gian dùng thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ là cực kỳ quan trọng. Không được tự ý thay đổi liều lượng hoặc ngừng thuốc khi chưa có sự đồng ý của bác sĩ thú y, ngay cả khi mèo có vẻ đã khỏe hơn.
Điều trị hỗ trợ đóng vai trò quan trọng trong việc giúp mèo vượt qua giai đoạn cấp tính của bệnh. Mèo bị sốt và bỏ ăn thường bị mất nước và suy kiệt. Bác sĩ có thể truyền dịch dưới da hoặc truyền dịch tĩnh mạch để bù nước và điện giải. Việc cung cấp dinh dưỡng cũng là một thách thức khi mèo bỏ ăn. Bác sĩ có thể đề xuất các loại thức ăn lỏng, dễ tiêu hóa, giàu năng lượng và có mùi vị hấp dẫn hơn để khuyến khích mèo ăn. Nếu mèo vẫn không chịu ăn, có thể cần đặt ống cho ăn tạm thời (ống sonde qua mũi hoặc ống sonde thực quản) để đảm bảo mèo nhận đủ dinh dưỡng cần thiết cho quá trình hồi phục. Thuốc hạ sốt chỉ được sử dụng khi có chỉ định của bác sĩ thú y và phải là loại an toàn cho mèo (các loại thuốc hạ sốt cho người như Paracetamol, Ibuprofen CẤM TUYỆT ĐỐI cho mèo vì chúng cực độc). Bác sĩ cũng có thể kê đơn thuốc kích thích thèm ăn hoặc thuốc chống nôn nếu cần thiết.
Trong quá trình điều trị, mèo có thể cần được nhập viện để theo dõi chặt chẽ, truyền dịch, và dùng thuốc theo giờ. Khi tình trạng đã ổn định hơn, mèo có thể được về nhà để tiếp tục chăm sóc theo hướng dẫn của bác sĩ.
Chăm sóc mèo bị sốt bỏ ăn tại nhà
Chăm sóc mèo bị bệnh tại nhà đòi hỏi sự kiên nhẫn và tuân thủ nghiêm ngặt các hướng dẫn của bác sĩ thú y. Đảm bảo mèo có một không gian yên tĩnh, ấm áp và thoải mái để nghỉ ngơi. Giữ khay vệ sinh sạch sẽ và đặt gần nơi mèo nằm để chúng dễ dàng tiếp cận. Cung cấp nước sạch liên tục, khuyến khích mèo uống nước (nếu bác sĩ cho phép) hoặc bổ sung nước qua thức ăn lỏng. Nếu bác sĩ đã kê đơn thuốc, hãy cho mèo uống thuốc đúng giờ và đúng liều lượng. Học cách cho mèo uống thuốc một cách nhẹ nhàng để tránh làm chúng căng thẳng thêm.
Về dinh dưỡng, hãy làm theo lời khuyên của bác sĩ về loại thức ăn phù hợp. Đôi khi, làm ấm nhẹ thức ăn có thể giúp tăng mùi vị và kích thích mèo ăn. Cho ăn thành nhiều bữa nhỏ trong ngày thay vì một vài bữa lớn. Nếu mèo vẫn không ăn hoặc ăn rất ít, hãy thông báo cho bác sĩ thú y để có biện pháp hỗ trợ dinh dưỡng khác. Việc ép buộc mèo ăn một cách thô bạo có thể khiến chúng sợ hãi và càng biếng ăn hơn.
Quan sát chặt chẽ các triệu chứng của mèo mỗi ngày. Ghi lại sự thay đổi về nhiệt độ (nếu bạn được hướng dẫn đo tại nhà), mức độ ăn uống, uống nước, hành vi, và bất kỳ triệu chứng mới nào xuất hiện (nôn, tiêu chảy, khó thở…). Liên lạc ngay với bác sĩ thú y nếu tình trạng của mèo xấu đi, các triệu chứng trở nên nghiêm trọng hơn, hoặc bạn có bất kỳ lo lắng nào. Sự chăm sóc chu đáo tại nhà là yếu tố then chốt giúp mèo phục hồi nhanh chóng sau khi nhận được sự can thiệp y tế ban đầu.
Khi nào cần đưa mèo đến bác sĩ thú y ngay lập tức?
Như đã nhấn mạnh, tình trạng mèo bị sốt bỏ ăn luôn là một dấu hiệu cần sự can thiệp của bác sĩ thú y. Tuy nhiên, có những trường hợp cần được xem là cấp cứu và bạn phải đưa mèo đến phòng khám ngay lập tức:
- Sốt cao đột ngột (trên 40°C) hoặc hạ thân nhiệt (dưới 37.5°C).
- Mèo bỏ ăn hoàn toàn trong hơn 24 giờ, đặc biệt là ở mèo thừa cân vì có nguy cơ cao bị nhiễm mỡ gan.
- Mèo có các triệu chứng nghiêm trọng đi kèm như khó thở, thở gấp, nôn mửa liên tục, tiêu chảy ra máu, co giật, liệt, hoặc đột ngột mất khả năng phối hợp vận động.
- Mèo có dấu hiệu đau dữ dội (kêu nhiều, tránh bị chạm vào, dáng đi cứng nhắc).
- Mèo có biểu hiện mất nước rõ rệt (da mất độ đàn hồi khi véo nhẹ, mắt trũng sâu, miệng và lợi khô).
- Bất kỳ triệu chứng nào khiến bạn cảm thấy vô cùng lo lắng về tình trạng sức khỏe của mèo.
Đừng chần chừ khi thấy những dấu hiệu này. Việc đưa mèo đến bác sĩ thú y kịp thời có thể tạo ra sự khác biệt lớn trong kết quả điều trị và cứu sống mèo của bạn.
Phòng ngừa các bệnh có thể gây sốt và bỏ ăn ở mèo
Phòng bệnh luôn tốt hơn chữa bệnh. Có nhiều biện pháp bạn có thể thực hiện để giảm thiểu nguy cơ mèo bị sốt bỏ ăn do các bệnh lý gây ra. Tiêm phòng đầy đủ và định kỳ theo khuyến cáo của bác sĩ thú y là biện pháp quan trọng nhất để bảo vệ mèo khỏi các bệnh truyền nhiễm nguy hiểm như bệnh giảm bạch cầu, bệnh hô hấp trên, FIV, FeLV, và FIP (đối với FIP, vắc-xin hiện tại có hiệu quả còn hạn chế và thường chỉ được khuyến cáo trong một số trường hợp cụ thể). Tham khảo thêm thông tin về lịch tiêm phòng cho mèo tại MochiCat.vn.
Kiểm soát ký sinh trùng bên trong (giun sán) và bên ngoài (bọ chét, ve) cũng là điều cần thiết. Sử dụng các sản phẩm tẩy giun và phòng bọ chét/ve định kỳ theo hướng dẫn của bác sĩ. Đảm bảo môi trường sống của mèo sạch sẽ, thoáng mát và an toàn. Giữ khay vệ sinh sạch sẽ giúp ngăn ngừa nhiễm trùng đường tiết niệu. Tránh cho mèo tiếp xúc với các chất độc hại trong nhà và ngoài trời.
Cung cấp cho mèo một chế độ ăn uống cân bằng, đầy đủ dinh dưỡng và nước sạch. Duy trì cân nặng lý tưởng cho mèo. Khám sức khỏe định kỳ (ít nhất mỗi năm một lần, hoặc hai lần với mèo già) giúp bác sĩ thú y phát hiện sớm các vấn đề sức khỏe tiềm ẩn trước khi chúng trở nên nghiêm trọng và gây ra các triệu chứng như sốt và bỏ ăn. Quan sát hành vi và thói quen ăn uống của mèo hàng ngày để nhanh chóng nhận ra bất kỳ sự thay đổi bất thường nào. Giảm thiểu stress cho mèo bằng cách tạo môi trường sống ổn định, cung cấp đủ không gian vui chơi và nghỉ ngơi, cũng như dành thời gian tương tác tích cực với chúng.
Kết luận
Tình trạng mèo bị sốt bỏ ăn là một dấu hiệu nghiêm trọng không thể chủ quan. Nó báo hiệu rằng mèo cưng của bạn đang gặp vấn đề sức khỏe cần được quan tâm ngay lập tức. Việc nhận biết sớm các triệu chứng đi kèm, tìm kiếm sự chẩn đoán chính xác từ bác sĩ thú y và tuân thủ phác đồ điều trị là yếu tố quyết định đến khả năng phục hồi của mèo. Bằng cách cung cấp sự chăm sóc chu đáo tại nhà và áp dụng các biện pháp phòng ngừa hiệu quả, bạn có thể giúp mèo giảm thiểu nguy cơ mắc bệnh và có một cuộc sống khỏe mạnh hơn.